Tướng Pháp Ngô Hùng Diễn
--- Bài mới hơn ---
Published on
Đây là một tác phẩm kinh điển về xem tướng của một ” THẦN TƯỚNG” người Việt.
Khi học và xem phải đảm bảo tâm tĩnh, xem để giúp người, không vì bất kỳ lợi ích nào, nếu không nhãn lực sẽ mất hết. Dù thấy xấu hay tốt thì nên khuyên giải giúp người tránh tai họa. Tuyệt đối không dùng để dọa người khác. !
- 1. ộ Ỉ Ỷ Xtra 1Ia_v Illlâll địllll tllẵllg tllíêll clĩllg llllíễll Í ‘ Nguyễn Du ›.,~`,;-t .lt CHƯƠNG 1 Ị_,r*ạỊ gt DẪN NHẤP g , Khì Iìóĩ Idi tlĩđlìg của Con 11gƯỞÌ, ta thưởlìg đê Cập Iìhững kình ‘v nghĩệlìì t`J nhữlìg nhận xét hàng ngày như: Trông Iììqt lììả bất hình dong, như: I`Il1âŕt1ẻ. Iìhì lùn hoặc. I`Igưỡ1 khôn Con lììẵt đelì xì, lìgưỡì dại Con Iììẵt nửa Chì. nửa thau. Trong dân gialì, người Việt đã dùlìg những kình nghìệlìì qualì Sđt Con Iìgưởì nĩ đởì này S:1l`1g đời khác để tìlìì hiểu “ề người khác trolìg hầu héữt CCĨC hoàn Cảlìh x’:`1 sìlìh hoạt của đời Sóng hàng ngày. I”-Ihư. Chọn ‘ợ, Chọn Chồng cho C011 Ccii, tìnĩ bạn Inà Chơi, tĩlìì người Cộng tác để 151111 5111, Chọn dồng Chí để Củlìg nìưu sự, kìêplìì người ảlì, kẻ Ở trong Iìhà, Chọlì Chúa Inà tlìở. Một Sôŕngười đã có Cólìg đelìì những qualì s:Ĩt như trên sắp xêip lại cho có hệ thôllìg, bổ túc cho đẩy đủ “‘à xây dựng thành lnột bộ lììôn có tílìh Czíclì klìoa học. Đa SỐ,l1hỮng S:ỈCh đã “iêIt đểu tập trulìg nhậlì xét X7510 lììặt, D0 dó được gọi là Tương Diện. Trolìg quyểlì Tưđlìg Pháp I”Jgô I-Iùlìg Diễn này t:íC già ghì lại nhữlìg CZĨCÌ1 xenì tương của Cụ, được gọi là tương pháp. Các tương pháp luật, Các bài ttỉdng 111ẫu,CđC tài liệu ‘ề đời Cụ =à Chuyệlì của Iì`lỘt SÔ’I1gƯỞÌ đã được Cụ xelìì trải dài gẫn 50 nảnì. 1`JhữI1g nglĩỡì quen bì ẽŕt Cụ đểu có Iììột nhậlĩ định Chung w’ể Cụ là Cụ SỐ°I1g Cuộc đởĩ gỉalìg hồ, nay đây, 11131 đó, dủng sự lììểu bỉé)t N’ể khoa I”Ih:ìl1 Tương “Ĩl Phong Thủy để giúp bạn bè =à lìhững l1gƯỞÌ có duyên gặp Cụ. Tác giả không nhằln ‘Ìê,tIì1Ổ”`IgOạì trữ đỏfì “đĩ Iìlìững w”Ị có năng khiêpu bẩnì Sình ‘dÌ khoa I`I hân Tưdlìg, tcíc giá ưdc nìong nhữlĩg gì trình bãy trong Tương Pháp I`Igô Hùng Diến Chĩ nên dùng để Chiẽlìì nghỉệlìì lììả không nẽlì dùng để tiên đozílĩ cho Iìĩìlìh hoặc cho ngưởi. Để khảo Cữu nhân tưđlìg, lìgưỡĩ khảo Cữu Cẫlì hiểu rõ nìột SỐ) khon học của Á Châu như dịch lý, âlìì dương, ngũ lìãnh =:`1 nhâμt là Cẩn có Căn bản “ữl1g Chắc ‘ề luậlì lý. Ta “ẫl1 thưởlìg nới_ Y thì có y lý v’:`1 Tưdlìg tlìì có nỉdlìg lý. 1`Ighĩ:J là trưdc lììột ‘ÌệC nêlu lý đã khôlìg ‘ững thì kêlt luậlì Chưa Chắc đã có thể dứng A’ững. – TƯỚNG PHÁP NGÔ I-IÙ]`IG DIỄIJ – 1
- 3. quen biêýt thi khó mà được Cụ xem. Chưng tôi đẽýn nhà Cụ ờ đường I-Iiển Vương, Sài-gòn vào khoàng 3 giờ Chiểu. Trởi nẵng nhưng không khi không oi ả lẳm. Người bạn tôi đã quen Cụ nhiều năm và vằn thưởng thăm Cụ để xin ý kiẽýn Cụ. Đã có hẹn trước nên ktti chúng tôi đêdn được Cụ Bà đưa thẳng ngay vào phòng ngủ của Cụ Ông. Phòng ngủ của Cụ cũng là ndi Cụ tiêŕp những người thân của Cụ. Không quen thân thì phải đợi Ở phỏng khách. Cụ vữa mới ngủ trtfa dậy và Còn đang tẩm, Trên giường ngủ nhỏ có trải một tâlm chiẽtu, góc giường có cái chăn vải mỏng và đầu giường có một cãi gõi bằng mây mang từ ngoài Bắc vào. Bên cạnh giường, sát vào tường đôi diện vdi giường ngủ, có hai, ba cái ghê’ gỗ để bạn bè ngồi. Cụ Bà bưng ra ba ly nước trả nóng. Một Ccíi ghẽđđược dủng làm bàn. Hai CZĨỈ cỏn lại dành cho anh bạn tôi vã tôi. Một lúc Sau thì Cu đi ra tt`IC:Ĩnh cửa Ở hông buồng. Vữa đi Cụ Vữa chải đầu. Khi thây chung tôi đlĩng dậy chào Cụ thì Cụ nới luôn mâpy lẫn: “Mời hai tiên Sinh ngồi chơi. Xin lỗi, xin lỗi, trời nóng quá, phải tắm mới chịu được.” Cụ ngồi xuông một mép giường, Cẫm một ly nước rổi mc`Ji chúng tôi uôtng nươc. Anh bạn tôi giđì thiệu tôi vdi Cụ. Mỗi câu của anh, Cụ Chĩ vâng, vâng. Như nghe mà cũng như không nghe. Cụ không nhin Chúng tôi mà chĩ Chăm Chú vào Cflêŕu thuôc ‘°rê” mà Cụ đang vê trên mâŕy đầu ngón tay. Sau khi anh bạn tôi nói xong thì Cụ bảo anh ây có thể về, Cư để tôi lại vcü Cụ. Thãŕy Cụ nới vậy, anh bạn tôi bỡ ngỡ lẳm, anh nói lí nm mẩy Câu rối đtĩng dậy ra vể. Cụ Diền có thói quen là đôi với người thân thì Cụ thường gọi “toi, moi”, theo lôi thân thiện của người Pháp. Trong sách này được viêit theo lôi Việt Nam là “t0:J, moc!”. Thởi Cụ, cách xưng hô này rãit thông dụng. Đôi VỞÌ người ngoài, dù thuộc bâit cư thành phẫn nào trong xã hội, ngay cả trẻ tuổi hơn Cụ nhiểu, Cụ thưởng vẫn gọi là `°TỈên SỈnh°`. Tôi vi được người quen thân của Cụ gidi thiệu và cũng có thể dươi mất Cụ tôi có thể được liệt vao thành phẩn thân thuộc Sau này nên Cụ đã xlỉrtg “toa, moa” vdi tôi ngay tl`I dẫu. Thật là bâit ngỡ. Cụ chậm rãi hút Vải hơi thuôc, rổi Cụ hỏi lại tén tôi. Khi Cu hỏi, tôi thâŕy mắt Cụ tỏa ra một luống :ình săng bao phủ tôi, Luồng :inh sang này âim típ và êm :í`l. Tôi thãŕy dẽ chịu và t1_I nhiên hơn, Sau đó Cụ và tôi Còn trao đổi nhau một vãi câu nữa như trời Ở ngoài có nóng không. Trong lẫn đầu gặp gỡ, tôi được Cụ ctti Cho 5 điểu. Thữ nhãŕt: Nẽìl tôi lập gia đinh trước 25 tuổi thì trưdc 28 tuổi Vợ chổng không bỏ sô”ng cũng bỏ chê’t. Sau này có lập lại gia đinh thì Văn rơi vào trường hợp có vợ thì không có con, mà có Con thì không có vợ. Thứ hai: Sắp bị nạn chêýt bâit đắc kỳ nì’ Ở ngoải dưỡng vào buổi sáng lúc trời cỏn nhcĩ nhem tôi, có thể do vật nĩ trên cao rơi xuộhg đẩu. Thữ ba: Sau này Cớ th‹`fl gian phải xa Con sau 25 năm làm việc cho cơ quan nay. Thư năm: Cuộc đời tôi như lời Cụ dạy, suôŕt đời làm việc Chuyên môn. Hơn bẩy năm trưdc tội bị bệnh, nhưng đã khỏe lại râdt nhanh. Bây giờ ngoài bẩy mươi, tôi vẫn theo lôi sông của Cụ để thân, tâm an lạc, vẫn chuyên cẩn tập luyện cac môn bồi dưỡng nhân klìỉ và thư giãn gân côŕt để giữ gin Sưc khỏe, thêln vào đỏ, y khoa ngày nay râđt tiẽin bộ; do đó, tôi hy vọng Sộỹng được đên tuổi như Cụ đã dạy. 4 – TƯỜNG PHÁP NGÔ I-lL`JNG DIỄN –
- 5. Ưđc nguyện của tôi lã quyển Tương Pháp Ngô Hùng Diễn được hoãn tâýt để kiêýn thưc hi hữu của Cụ Ngô Hùng Diến được góp một phẫn não vào công trình nghiên cữu vể nhân tưđng hẩu giúp cho những ngưêft cẫn tim sự thăng bẵng ưong cuộc Sôììg có thể tim thâμy it điểu hữu ich trong tài liệu này. Thãfl gian mà Cụ Xem cho tôi khoảng nữa tiẽing đồng hổ. Nét mặt Cụ vẫn binh thản như người ngồi tlìiển vậy. Tôi không dãm hỏi gì Cụ Sợ đlĩt quãng dỏng cảm hưng của Cụ. Khi Cụ nói xong điểu thư năm thi Cụ ngừng lại, vê thuôpc hút, hơp ngụm nước trà, chép chép rttiệng mâiy cãi, nhìn tôi, rổi nói Sang chuyện khác như không có gi quan trọng cả. Cụ hỏi tôi chiểu nay có rảnh không. Khi biêŕt tôi rành, Cụ rủ tôi đi xi-nê-ma. Cụ bảo tôi xi-nê Đa-kao ngay trước hẻm nhà Cụ đang chiẽŕu hai phim hay lấm. Trong hai phim có một pltim do danh hãi của mãn bạc Pháp là Fernandel đóng, tên phim là L’H0mme A Deux Faces. Cụ và tôi Sóng đôi đi bộ. Ra khỏi nhà được chững năm, mười phút tin thình lình Cụ hỏi tôi: “Toa có muôμn học tưđng không?” Tôi thưa vdi Cụ là tôi râit tltich nglliên cIĨJ về tlỉdng SÔĨ Nhlỉtlg hình ảnh và cách mô tả trong Scích vở râit lçhđ mà :ip dụng Sang người được. Tuy nhiên, giác quan thư sáu đã giúp tôi cảm nhận được rã”t nhiều diều hữu ích về ngư‹`fl đõi diện. Tôi hỏi Cụ vi sao Cụ hỏi tôi có muôh học tưđng không. Cụ cười, rồi nói: “Toa có âm dương nhãn”. Cụ lại nói üẽb: “Toa dẽ tin người lẳm, biêŕt một chút tưđng cũng có ich. °’ Khi xem phim, Cụ chi cho tôi cách quan Sát trzín, quan Săt các thơ thịt trên má của Femandel. Cụ bảo Femandel có trzin “écran nghĩa là trtín vuông vã phẳng như màn ảnh. Người có tran ‘°ẻcran” thì thông nìinh, tài giỏi, nổi Iziẽìng. Nẽìl phẩn trên mà hoi nghiêng ra sau như “bưc tlỉờng đổ ” là tưđng đản anh ttliên hạ. Cụ giảng cho tôi vể những thơ thịt trên mã, chạy tư đuôi mắt xuôing tdi mă, trông uôln lượn như Sóng, khỏe và đẹp, đtỉợc gọi là “vân thúy”. Ngư‹`:fl có vân thủy thì thành công do tải năng chư it trông vào may mẩn. Mối vai mơi ra nẽiu thâμy có gi đặc biệt Cụ đểu nhắc tôi quan sđt. Tư hôm đó, mỗi khi rành tôi thường chạy xuôhg Cụ hoặc là chạy đêýn nơi Cụ đang xem cho người ta để có dịp Cụ chi bảo cho đôi điểu. Những kiìi hai ông Con cũng rảnh tlti đi ăn phờ, rồi tim nơi măt mẻ ngồi uôing bia, nói chuyện. Những dip này tôi học đtỉợc râŕt nlliểu. Cãng học tôi càng thâμy ttỉợng học thật vô cùng, vô tận và THƯỢNG ĐỂ toàn năng đã tạo ra con người vời bao nhiêu kỷ bi và IIIJ Việt. Tôi dảnh nhiều thì giờ vào việc học tượng, tìm hiểu và học lôi Sôhg vô vi của Cụ. Chiểu hôm đó, ở rạp xi-nê ra, Cụ và tôi ngối ở một quăn bẽn đường, mối người uôhg một chai bia. Saigòn nóng bưc nên nhiều ngưẽfl có thói quen giải khát bằng bia ưdp lạnh. Buổi tôi tôi mời Cụ đi an cơm. Cụ bảo ăn gi cũng được. Về sau tôi mơi biêit là Cụ rãŕt dẽ trong việc ăn uôŕng. Ăn gi Cụ cũng khen ngon, uôing thi một chai “bia 33”, khi ăn hoặc một lon “xá-xị °’, một loại nước ngọt chai rẻ tiển, khi giái lchzít. Tôi đtĩa Cụ vào nhà hàng Chez Albert, một tiệm cơm tây binh dân nhưng đồ ăn khá ngon. Sau cơm tôi, tôi đưa Cụ về nhả, dắt Cụ vào tận trong phỏng. Ra về tôi thâiy lộng biêìt ơn Cụ dão dạt. Cụ đã dảnh cho tôi một tinh tlìượng và sự cảm thông mà tôi râŕt cắn. Cụ lại vẽ cho tôi một bưc tranh về cuộc đời tôi VỜÌ những nét chinh, không vường mắc VỔÌ những chi tìêlt rườm rã. Tôi thâiy ngưffl nhẹ nhõm, Những buồn phiền, oan ưc đẽ nặng trên vai tôi t1`I ngày vợ tôi qua đời tl; nhiên như có người 1â’y di khỏi vai tôi. May man bắt đầu đê’n vdi tôi. Điểu may mắn bâ”t ngờ nhât đôii vdi tôi là trong suôữt ba năm gia đinh vợ tôi không liên lạc gi vdi bôi con tôi thì tI_I dưng tôi nhận được thư của bôŕvợ tôi giii t1`1 Pháp vể. Bức thư dài bẩy trang. Cụ giải thích về nhiều điểu đã xẩy ra, rỗi kêýt thúc: Thôi bô’ con minh hãy coi chuyện Cũ như không Có. Một năm Sau khi tdi Mỹ, con trai tôi xong trung học, hai bô’ con Sang Pháp thăm cô, cậu đằng mẹ cháu, mua nhang đèn ra yriẽýng mộ hai Cụ. Tôi hy vọng học được môn Nhân Tướng để Sau này có thể nôi gót Cụ góp một phẩn nào vào việc giup cho những người cẩn một vài câu an ủi để lã’y lại thăng bẵng cho cuộc đời. Tôi đã một phẩn não thưc hiện được lời – TƯỞNG PHÁP NGÔ mmc DIỂN – 5
- 6. ược này tI`I ngày Cụ qua đời. Chúng tôi giúp người mộtcách vô vị lợi, không nhận tiển bac, qua cap và cũng không nhận ãn huệ của những người chúng tỏi giúp. Cụ mâ^t vào ngày mồng 5 thảng 4 năm 1974. Trươc đó đúng 30 ngày, mợi sáng Sđm tôi đã đên Cụ vì tôíi hôm tr1J’đc Cụ ghé qua nhà tôi nhẵn bô’ tôi la Săng moi Cụ muôtn gặp tôi sdln. Khi tôi tdi thì trong phỏng khách đã có mây người đ‹_f1. Cụ bảo tôi nói vm cu Bả ra xin lỗi lchrich hộ r’ì Cụ trót có hẹn phải đi gâb không tiêŕp ai được. Sau lthi người khach Cuôi cũng ra v’ể thi Cụ bảo tôi: “Thôi lnình đì °`. Tôi đưa Cụ ra xe. Tôi rủ Cụ đi ăn Phở Gà I-Iiển Vương, Cụ gật đẩu. Ăn phở xong tôi đưa Cu xuôịng Chợ Lợn chcfl, Hai bác chciu đậu xe rổi xuôing tản bộ. Hai bẽn đường phôŕcó nhiều quan bản đú lnọi loại mặt hảng, râit Vui, râŕt đẹp mất. Gần trưa hai bcíc chau vào một nhà hàng Tầu ăn cơm trưa. Ăn cơm xong tôi đưa Cụ về nhà tôi để Cụ ngủ trưa, Cụ có thói quen là phải có giác ngủ tl’tJ’a lnối được. Ngủ dậy, Cu tllích nhâŕt là có ly nươc chè xanh, thật nóng. Nẽlu lại có văi rrtiêμng kẹo lọc thì nhâμt. Hôln đó tôi có đủ những cai Cụ ưa thich. Hai bác cháu nẳm trên giường nói chuyện cho tdi chiểu măt mdi dậy đi ra lnột quán ngoài bờ sông Sài- gòn ngồi uôlng bia và hóng mát. Sau cơm tôli, Chúng tôi đi xi-nê và mãi hơn 10 giờ đêm lnđi ra v’ể. Vể tdi Đa-kao, lchi vữa đi qua rạp IG-nê mà Cụ và tôi đã đi W’ăo ngày đầu tiên gặp Cụ thi Cụ bào tôi ghé quán nước bên đường “lãm” chai bia. Đây cũng là quan nưdc ma 9 năm về trưđc hai bác Chau đã ngồi uộỊng bia sau khi Ở rạp xi-nệ ra. N gối được một luc thì Cụ nới: “Đẽh bây giờ toa đã chưng kìêin râFt nhiều những “mẫu” mà người học tưđng cắn phải biêlt. Ngoài ra những gi lnoa biẽlt được moa cũng đã nói cho toa nghe rồi. Nêŕu còn điểu gi khi toa Xem mà thãly không có ỈỞÌ giải thi đừng mâịt binh tĩnh, cư nghĩ thì sẽ ro. ” Ktli Cụ nới thì tôi nhìn Cụ. Tôi rùng minh v’i mật Cu đã bao phú từ khí. Hai bác chỉíu nhin nhau. Không ai nói ‘đi oi câu não trong lnột luc lçhđ lâu. Ngồi một lcỉt nữa thì Cụ bào đi vể. Tôi đưa Cụ vể, dắt Cụ ‘ào phòng rỗi đi về. Trên đường Vể nhà tôi râŕt buồn vì biệit giờ Chia tay vợi người Thày đãng lnê°n đã đệin. Sáng hôm sau tôi xuông Cụ rãŕt sơm. Cụ đang bị sộềt do sưng gan. Cụ t1`Ĩ khước không đi nhà thương, không chữa trị thuôc men mặc dủ trong SÔI ban hữu của Cụ có rât nhiều ngưẽfl trong giời Y khoa. Ngày nào tôi cũng xuông ngồi canh Cu cho tời khuya mdi vể. Tiet một Cụ râŕt bình thản, nới năng tư nhiên. Những lưc cợn đau hãnh, Cụ đành phải uôŕng ‘ài viên thuôŕc chôlng đau. Ngày thư 30 thì Cụ bâŕt tinh nhân sư. Anh em bản nhau đưa Cụ ‘ẫ0 bệnh v’iện để ctiich thuõŕc chỏŕng đau cho Cu để Cụ đi được nhẹ nhàng, Chiểu ngày hôm Sau, mồng 5 thdng 4 năm 1974, Cụ đã ra đi binh yên. Tôi được gia đinh Cụ clìi định cũng Cu bát Cơln đầu tiên. Đám tang Cụ, râtt đông người đã đẽμn để tiển biệt Cụ. TRÍCH THƯ Cụ Ngô Hùng Diễn Nhắn Tác Giả Ðêμn Nhà Ðể Cùng Ði Xem Một Mẫu Tướng I-Iiêim Có Chú Quyêpn, 27 – Thú nãm, nẽẫl Chú có rãnh thì Sáng 8 gI`ờ đến tôi, Cùng đl` đến ông bạn của tôi mà chủ đã gặp 1 lẫn rồI`. Nhưng tôi muôn chủ gặp hấn, tôi sẽ Chí tùng Ch!` rỉêi Con ngườ1`ông ta. một mẫu người gồm đủ lài, sất, tlân l’á`n . , , nễh hôm đẫy’ chủ bản thật đáng tI`ỄỀ.` ‘ì nghìn năm một thủa không găp thật rtẫ’ uôing. Thân, Diển 6 – TƯỞNG PHÁP NGÔ I-lL`JNG DIỄN A
- 7. I cn_ A ŕ I (Z __ bμartøøtư L Ù*-6158. 0 Áxøg_ ŕ Ẹ-u cọ/ KL QAA? ÍỂ1″‘-‘–*.7 ff J’ .a”~’ A ::.,…..7- ar: czằ” z `– Ịờø Zị_: xi cạ-Ệ f )-0-fs 9 IK ^ 2 , gị r /I-11 -“,`Ỉ”*”`° rí/’7″‘I; VW* °` _ Ở_ _ – A K ŕ’ ° _rể Z’/4’‹v ~j “C 047 đ’Ạ° ‘ ầ – – TƯỚNG PHÁP NGÔ IrIL`n1G DIỄIJ –
- 9. Cuôi năm 195 3, theo lời mời của Kìẽýn-truc sư Võ Ðữc Diên, Cụ vào Sải-gòn và ở đây cho tdi khi qua đời năm 1974. Vài Đặc Điểm Về Cuộc Đời Cụ Theo ông Tmơng đình Giẳn, con rể Cụ, thi trong Suôŕt thời gian Ống ở vdi Cụ, ỏng thãŕy Cụ lúc nào cũng sộŕng rãlt giản dị. Trông Cụ có dang vẻ một Nghệ SĨ hơn là một thày Tường. Khi dép hay đẽín nhà những người quyển quí, cao Sang, Cu cũng vẫn ctti mạc quẩn :ĩo thường ngày mà thôi, ngay cả khi gặp các lãnh tụ như Hoàng đê’Bảo Đại, Chủ tịch Hồ Chi Mình, Tổng thôing Ngô Đinh Diệm, Tổng thôing Nguyển Văn Thiệu, Phó Tổng thôýng Nguyển Cao Kỳ, Đại tưđng Cao Văn Viên, Thủ ttỉdng Trấn Thiện Kiủêm. Theo Kỹ sư Nguyển Phước Bm] Hap thì Cụ ăn mặc rât giàn dị. Ở nhà hay ra ngoải đường, đi chcfi vợi bạn bè hay đi tiệc tùng, Cụ vẫn chĩ luôn luôn mặc :io cụt tay, có ba túi, màu nâu nhạt, còn quẩn thì màu xam nhạt. Quần đo của Cụ thường do những tliãn hữu tặng Cụ. Chân thi cũng chĩ đi dép da, cũng màu nâu, không có quai sau, Cụ không bao giờ đi giầy, không bao giờ thất cà-Vạt. Cụ có một cai cặp, cũng màu nâu, không có quai xách. Lúc Cụ thữc dậy cũng như ktti Cụ ngủ, cãi cặp này lúc não cũng Ở bẽn Cụ. Trong cặp chả có gi ngoài một cuôŕn Sổ có lịch để ghi các buổi có hẹn, cãi bút nguyên từ, bao thuôc la, một hộp quẹt, vài Cái tăm sia răng, cái lược nhỏ và Vài thư lặt ‘ặt ichzíc. Khi ra khỏi nhà thì Cụ kẹp Ctii cặp vào nzĩch. Klủ lđn tuổi thì Cụ cũng đeo ldnh lão, gọng cũng màu nâu, mắt lçính cũng màu nâu. Cụ Cao trên 1 °’mẻt” 75, túng trẻo, dong dòng người, mặt vuông, tóc thưa và mềm, lúc nào cũng lòe xòe xuôøng tran. Mỗi lẩn trưdc khi vào nhà ai Cụ đĩỉa tay lên vuôlt tóc năm bẩy lẫn để tóc năm Xuộŕng cho ngay ngấn. Có khi cẩn thận thì móc lược trong cặp ra chải lại tóc. Tĩnh Cụ giản dị nhưng ttỉơrn tâit chư không cẩu thả. Cũng như khi Cụ nới năng. Cụ nói năng râ^t ôn tổn, dè dặt và nhẹ nhàng. Chưa bao giờ thẩy Cụ nổi nóng Vời ai. Đôi lçlìi có thâpy Cụ tưc tđi đỏ mặt nhưng Cụ vẳn giữ được binh tĩnh, rồi cười cười cho qua chuyện cũ di. Cụ vẩn nói là chuyện gi bỏ qua đtxợc thì nên bỏ qua. Ắn thua để làm gi. Nhiều khi Cụ biêlt có chuyện muốn khuyên người xem, nhưng những chuyện này nói ra thì đụng cham hoặc gây khớ khăn cho người nọ, người kia thì Cụ chi nói qua loa, có phúc thì hiểu ra được, cỏn thiêμu phuc thi thói. Ở nhà cũng như đi ra ngoài, ai mời ăn gi Cụ an nâýy. Lúc nào Cụ cũng khen ngon. Chưa bao giờ ai nghe Cụ chẽ món gi cả. Thich thi Cụ dùng nhiểu, không thich thì Cụ dủng it. Nhưng bao giờ Cụ cũng ăn rãđt ngon lãnh. Ăn uôŕng xong, nêìl có đem bánh kẹo ra thi thệ! não Cụ cũng xin một ít mang về cho bà Cụ và đàn chau ngoại Ở nhà. Khi cỏn trẻ Cụ Sôing râŕt phóng túng. Cụ uông rượu trắng, một loại rượu của Việt Nam cất bẳng gạo tẻ râtt mạnh, Theo lời Cụ bà thì Cụ tư bỏ rlzrợu và không bao giờ uô^ng rượu manh nữa. Thường thi khi ăn, Cụ chi uôtng một ly vang hoặc một chai la-de. Uống cũng như ăn, :Ji mời gi Cụ uỏtng đó, không bao giờ đỏi hỏi gì cả, Cớ người mời Cụ nỉợu ngâm rắn, Cụ cũng uông, nhưng ctti nhâim nháp thôi. Cụ rãit thich uôợng trả tẩu pha thật đậm. Cụ có thể uôhg liên tiê`p hê°t ly này đêin ly khác. Còn rót cho Cụ, thì Cụ cỏn uôing. Cư mỗi ngụm nươc, Cụ lại chép chép ntiệng để thưởng thữc hương vị của trã. Cụ hut thuôc lã râit nttiễu, Nệýu tư mình thi Cụ côn khi hút, khi ngưng. Nhmìg nêμu có ai mời thuôc thì thuôýc gi Cụ cũng hút và hút liên tiêp chả bao giờ t1`Ĩ chôi. Thuộc người ta biêŕu cụ là thuôŕc lã Craw’en “A°’ hay thuôc Camel. Nêŕu không có thuôŕc này tiìi Cụ dùng thuôc rê do Cụ pha trộn nhiều thư thuôc khác nhau, cãn bản là thuôŕc thơm. Cớ người nói là Cụ Diễn giôhg như một cãi “máy điện to:ín”. Cụ nhìn ai cũng chi vài giây là Cụ đã thấy tâtt cả những chi tiẽit về tlỉợng mà Cụ cẫn để tiên đoán hoặc trả lời những câu hỏi của ngưtĩl được Cu xeln cho. Mõi câu Cụ khuyên bảo là tổng hợp của bao nhiêu chi tiẽŕt trên tưđng người ta, Ngưỡfl được Cụ xem thãdy hỏi câu nào Cụ trả lời ngay câu đó, rồi có khi còn nói thêm bao nhiêu câu khác thì giật mình không hiểu sao Cụ tinh nhanh như thêỂ Đó là lý do nhiều người được Cụ xem đã xưng tụng Cụ là “Thần Tưđng Có ai nói thi ăn theo tướng ngũ lộ, không xđil, Da cổ dẩy, chắc, chỗ da bọc hẩu lai ‘ững ‘:`tng thi không yểu tướng, nhưng ^ẫn không phải tướng sang, khó có địa ‘i được người đời icính nể. P*N 28 Ttrơng Phap NGỎ HÙNG DIỄN
- 30. I`Ĩgười có ‘ai xuôi mà hợi lượn Sóng thi tôt thềm lện rất nhiểu, 4. lìhi thây ‘s`ai xuôi phải để ý chộ đầu ‘ai Xem côt lân bi hay bi lỉih côt. i`ĨêiJ cột l:Ĩi’1 bi hay bi lzih cột thi đểu là phá ccich, nện Xuôi cũng chắ giúp được gì, Cót lçin bi thì tl’i.it không đũ che xương. Bi lân cột thì xương không đủ mang thit. Vai xuôi mà bi lzih cót, thịt mềm nhũn, thĩ chết “i đau ộixi. FJẮ MENH Minh là phẫn thcin thể kể t`J”ai xuông tới mộng, gồm cỗi mông. Minh gốm có phẩn trước [ngưc, bụng ) ‘a phẩn Sau tlmig, mộng I. Minh được để cập noi đcĩy là tổng quat ‘ễ minh, còn lLfiìg, mộng, ngực, bụng sẽ được trình bậy riêng trong các phẫn sau. Mình dẫy, mình mống, mình ‘uộng, minh tam giac, chẵng han, nói lên những nét hỉớng rcĩi quan trong. Sau đẩy là một Sôihỉớng mẫu minh: Mình Mông Mình dẩy hay mỏng là So ‘đi chính thân thể của người đó. i`Igười minh mỏng thường yểu mệnh, làm ãn khó mà bển, lận đận, hậu ‘ận kém, đimg lẩm minh mông ‘ới ngực lép, ngưc lép thi sưc khỏe yêii kém. Minh mỏng ttii đưdng nhiện là ngực lép, Mình Dấy Người có minh dẩy, đẩy đặn, khỏe manh, tl’Iit mềm mai, ktli đi, đứng, ngồi không itiêu ‘ẹo là qui tướng, làm :in có `ận, `ễ giã tột, sffc khỏe tột. Mình Tam Giác Mình tam giác thì ‘x’ai lởn, mông nhỏ Nhiều klìi nhỏ bắt đầu ngay uìthẵt ltmg, ý nghia cũng ‘ậy, 1, Ðàn ông minh tam giấc thtfờng có kliìêia ‘ể may ‘:i, thêu thùa, tay chẩn khéo lẻo, 2. Đàn ông mình tam giác thuộc loai luồn lọt, J. Đàn bà minh tam giác không đến nỗi tệ như đàn ông. Mình Vuông Thoáng trông thi thây như ‘uộng, đó là thẩn ‘s`uông chữ không phải là hinh `uông. Thẫn ‘uộng quí hdn hinh `uông. 1. Đan bã minh ‘uộng có sộ, hường, lẩy chồng thành đat, 2. Minh ‘uộng là một trong năm bộ ‘i `uông để thành ngũ đoỉin, hỉớng tôt. Mình Dài Minh dài, ngắn do hình mà cũng do thẩn. l. Minh dài trông gọn thi quí tướng, 2. Mình dài trông thườn thtfợt là cẩm, yệii đucổi. LƯNG Cũng nhtì’ cỗ, lưng là phẩn cứng cũa minh hay thcin minh. Lưng tột, xziil không những tùy thuộc ‘:`io hình ttỉởng cũa lưng mà còn tùy thuộc ‘ẫO niúểu yệil tộìquan trong khác nữa, như, tltịt lmig nhiễu hay ít, da lưng trắng hay đen nhưlỉĩiii bùn, mẫm hay cứng, thit có nhễ nhai hay khồng, Xưdng Sộhg được trinh bẩy riềng. Sau đẩy la một sộộtướng mẫu ltmgz Llnlg Lớn Ltnig lớn trông gọn, không thô kệch là q1Ji ttfớng. Nếu trông lũ lù, thô kệch thì đó là hỉớng hèn. 30 Ttrơng Phap NGỎ HÙNG DIỄN
--- Bài cũ hơn ---