Top 8 # Bói Bài Cửu Thiên Huyền Thất Tổ Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 6/2023 # Top Trend | Ica-ac.com

Bói Bài Quẻ Cửu Huyền Thất Tổ Bói Bài Quẻ Cửu Huyền Thất Tổ, Bói Bài Quẻ Cửu Huyền Thất Tổ

Xem bói bài xích tây – Xem bói bài bác hàng ngày cùng với quẻ bài bác Cửu Huyền Thất Tổ – Quẻ này còn có bố lá bài bác từ Lá số 7 đến Lá Át. Mỗi một quân cờ bao gồm ý nghĩa sâu sắc riêng rẽ, tổng đúng theo ý nghĩa của 3 con bài ta được một quẻ, dùng để làm giải đoán thù các đổi mới rứa tương lai! Hãy nhấn vào các lá bài xích để lấy quẻ coi bói ngày luận vận mệnh, công danh và sự nghiệp, sự nghiệp, tiền tài, nhà đạo của công ty. Lưu ý xem bói bài xích ngày vẻ ngoài Nam Tả Nữ Hữu (phái mạnh nhận thủ công bằng tay trái, phái nữ bằng tay phải)

Bạn đang xem: Cửu huyền thất tổ bói bài

Xem công dụng

Tử vi tháng 4/2021 của 12 cung hoàng đạo chính xác nhất

Xem tử vi Tháng 4/2021 của 12 cung hoàng đạo : Bạch Dương, Kyên Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Bình, Bọ Cạp, Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình, Song Ngư – (Hôm nay, 14:14)

Tử vi mon 4/2021 của 12 nhỏ liền kề chính xác khá đầy đủ nhất

Tử vi tháng 4/2021 của 12 nhỏ gần kề chính xác, đầy đủ nhất, vận trình 60 tuổi theo 60 năm hoa sát cho từng Can Chi chi tiết độc nhất vô nhị. – (Hôm nay, 11:00)

LỊCH VẠN NIÊN:

Lịch vạn niên – Lịch âm dương – Xem ngày xuất sắc xấu – Xem giờ giỏi – Xem ngày cưới – Vận hạn 2021

Tử vi 2021 – Xông đất 2021 – Tử vi trọn đời – Tử vi 12 cung hoàng đạo – Tử vi 12 con sát

Bói tên – Bói chữ cái đầu thương hiệu bạn – Bói tên theo tiếng quốc tế – Đoán thù thương hiệu người yêu Bói tình thương – Xem tuổi vợ ông chồng – Bói tình duim theo đội tiết Bói bài bác tây – Bói bài xích tình yêu – Bói bài bác ngày xuất sắc xấu – Bói ngày sinch qua lá bài bác Bói ngày sinch – Bói số điện thoại thông minh – Bói Kiều – Bói điểm thi

Xem tướng tá – Xem bói nốt ruồi – Bói nốt con ruồi bên trên cơ thể bọn ông – Bói nốt ruồi bên trên cơ thể thanh nữ – Bói nốt ruồi trên bàn tay

PHONG THỦY:

Xem tuổi xây nhà ở – Xem phía có tác dụng bên – Chọn nghề theo tử vi phong thủy – Chọn năm sinch nhỏ – Đặt thương hiệu mang đến bé – Sinc nhỏ theo ý muốn

Phong tục tập cửa hàng – Tư vấn online – Phong Thủy với cuộc sống – Thế giới trọng tâm linch tứ phương – Kinh Phật – Chú Đại Bi – Quà khuyến mãi cuộc sống – Giải mã niềm mơ ước – Vnạp năng lượng khấn – 12 chậu sự sao – Vật phẩm phong thủy – 12 bé gần cạnh –

Chuyên mục: Cửu Huyền Thất Tổ

Xin Xăm Cửu Huyền Thất Tổ

Xin xăm cửu huyền thất tổ

  

Khái niệm

Xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ là ông bà nhiều đời trước của chúng ta. Câu nói về tổ tiên dòng họ chính xác bắt đầu có từ lâu đời dựa vào chữ Hán dịch nghĩa sang là bảy đời chín kiếp. Là thế hệ con cháu, kèm theo phải ghi nhớ công ơn của tổ tiên là việc đương nhiên.

Văn hóa thờ cúng cũng phần nào nói lên sự hiếu thuận của con cháu. Qua đó, người đời sẽ chắc chắn rằng có cái nhìn tốt và ca ngợi những người này. Tổ tiên cũng phần nào mà được tiếng thơm vì đã dạy dỗ tốt. Chính vì vậy, theo đó mà mọi người nên tìm hiểu kỹ trong bài viết này.

Hệ thống tài khoản – 642. Chi phí quản lý doanh nghiệp, Hướng dẫn cách hạch toán chi phí quản lý doanh nghiệp

Trong chữ Hán

Chữ Huyền có nghĩa là đen. Trong vô lượng kiếp luân hồi sống luôn kèm theo chết, thân xác phân ly biến thành màu đen. Chín đời luân hồi như vậy gọi là Cửu Huyền. Cửu Huyền là chín đời. Thất Tổ là bảy vị tổ.

Xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ là tính từ mình lên trước tám đời là chín.

Thất tổ hiểu là bảy ông tổ. Tổ là ông nội của mình. Ngược lên sáu đời nữa là bảy đời.

Xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ đều có nghĩa là ông bà nhiều đời trước, ghép lại với nhau nói về ông bà tổ tiên của chúng ta. Con người có cội có nguồn, theo như thế dù đi đâu về đâu thì không thể chối từ được nguồn gốc của mình.

Cách lập bàn thờ 

  

Việc lập bàn thờ xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ rất quan trọng cần đúng vị trí :

Tránh đặt bàn thờ trong lồng kiếng, hộp,…

Tránh đặt bàn thờ xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ ngay dưới bàn thờ Phật, nên đặt dưới và lệch sang một bên.

Nếu không có điều kiện mà tạm để chung bàn thờ Phật thì chiều cao bức hình xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ phải thấp hơn Phật và có vách ngăn.

Trên bàn thờ đặt hoành phi, liễn thờ hoặc bài vị ghi bốn chữ xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ.

Bàn thờ được chính thức đặt nơi giữa trang nghiêm hoặc hai bên nhà phía trên cao đối với tầng trệt. Nhà có nhiều tầng, kèm theo với bàn thờ nên đặt ở tầng cao nhất.

Tài khoản 642 trong doanh nghiệp vừa và nhỏ, Phân biệt giữa tài khoản 6422 và 6423, Cách hạch toán tài khoản 642 theo thông tư 133

Nghi thức cúng 

Việc cúng xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ có thể thấy rất quan trọng, mọi người phải tìm hiểu kỹ để khấn vái cho đúng. Cụ thể sẽ như sau:

Sắp bàn thờ theo thứ tự chính xác luôn bên ngoài là lư hương ở giữa, bình hoa bên phải, trái cây bên trái.

Trót nước sạch vào ky, pha bình trà nhỏ đặt phía trên, đốt đèn cầy.

Tới giờ cúng, gia chủ nhớ phải ăn mặc sạch sẽ, trang nghiêm, pha chút rượu trắng lau sạch mặt bài vị, vừa đọc câu “án lam xóa ha “ 9 lần.

Đốt hương trầm, kèm theo việc thắp đèn, đốt nhang, đứng trang nghiêm trước bài vị, xá ba xá đưa nhanh lên trán và khấn nguyện.

Sau khi khấn xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ xong, gia chủ xá ba xá, cắm nhang vào lư hương. Nhang trường cắm phía trước, kèm theo với các cây nhang nhỏ cắp phía sau (trong) tạo thành ba điểm rời nhau, có trật tự (không loạn xạ)

Thay chén nước lạnh bằng nước trà.

Quỳ xuống, lạy bốn lạy. Đứng dậy xá ba xá.

Gieo quẻ 

Xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ chính thức luôn là xin quẻ thánh ứng nghiệm nếu quý bạn thành tâm tin tưởng. Trước khi xin xăm quẻ, chắc chắn luôn quý bạn cần gột rửa chân tay, trang phục chỉnh tề, thành tâm khấn nguyện để xin xăm.

Khấn vái 

Sau khi bạn đã biết cách cúng xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ thì phải biết cách khấn. Bài khấn sẽ được chính những người con cháu ngồi lại trước bàn thờ, đọc âm lượng vừa phải và đều nhau. Nội dung của bài khấn như sau:

“Hôm nay là ngày cùng với là … tháng kèm theo là … năm …

(Chúng) con tên là …, …tuổi, ở tại…

Được ngày lành tháng tốt, theo đó chúng con thành tâm kính thỉnh xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ, nội ngoại tông thân, đồng lai lâm tọa vị, chứng minh lòng thành của con cháu.

Kính mong xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ theo đó hiển anh linh, phù hộ độ trì cho chúng con và gia đình được bình an mạnh khỏe, tật bệnh tiêu trừ, tai qua nạn khỏi, kèm theo với công việc làm ăn được thuận lợi may mắn.

Con thành tâm kính thỉnh và hết sức biết ơn cao cả của việc xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ và Nội ngoại tông thân. Kính thỉnh”.

Chi Phí Quản Lý Doanh Nghiệp Là Gì? Hạch toán chi phí mua chữ ký số như thế nào

Thờ Cửu Huyền Cùng Thất Tổ

Dân tộc ta chú trọng vào công việc lễ nghi thờ phụng, để ghi nhớ công ơn uống nước nhớ nguồn. Có thờ thì phải phụng, chúng ta tiến hành việc thay nước hàng ngày, thay rượu ngày mùng 1 và 15 âm lịch, thắp đèn 24/24, thắp nến vào mùng 1, 4, 14, cùng với là 15, 24 âm lịch và ngày giỗ chạp. Lau dọn bằng rượu trắng pha nước. Cúng vào buổi sáng chắc chắn là để được an lành, may mắn.

Tục thờ cúng tổ tiên chính thức luôn là truyền thống dân tộc dạy cho người đời sau biết ghi nhớ công ơn của thế hệ trước, cần lưu truyền gìn giữ. Trong đó, việc tìm hiểu cúng xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ phù hợp với tín ngưỡng của người dân Việt Nam

Tuy nhiên có hai cách hiểu về cửu huyền cùng thất tổ

  

Cách 1 là tính từ bản thân ta:

Bản thân ta là 1. Phụ thân (cha) ta là 2. Nội tổ (ông nội) ta là 3. Tằng tổ (ông cố) ta là 4. Cao tổ (ông sơ) ta là 5. Tiên tổ kèm theo việc (cha của ông sơ) ta là 6. Viễn tổ (chính thức là ông nội của ông sơ) ta là 7. Cao cao tổ (chính thức luôn ông cố của ông sơ) ta là 8. Thỉ tổ (ông sơ chính xác là của ông sơ) ta là 9.

Thất Tổ có nghĩa là “7 đời tổ”. Được tính một cách tỉ mỉ từ đời ông nội ta chính xác phải đếm lên tới ông sơ của ông sơ ta , cùng theo nơi thăng bậc Cửu Huyền vừa kể. Lấy Cửu Huyền theo với việc trừ ra đời cha ta và đời bản thân ta thì thành Thất Tổ).

Theo cách 2: Tính từ trên xuống:

Ông sơ ta là 1. Ông cố ta là 2. Ông nội ta là 3. Cha ta là 4. Bản thân ta là 5. Con trai (tử ) ta là 6. Cháu nội (tôn) ta là 7. Cháu cố (tằng tôn) ta là 8. Cháu sơ (huyền tôn) ta là 9.

Còn Thất Tổ thì cũng là 7 đời. Theo cách hiểu 1 thì chắc chắn rằng cách 2 sẽ loại ông sơ của ông sơ, thêm cha ta vào thành Thất Tổ.

Dù hiểu theo cách nào thì xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ cùng với bộ hoành phi câu đối luôn thể hiện sự biết ơn, kính trọng của con cháu với tổ tiên, theo đó mà cha ông và tăng sự uy nghi, trang trọng cho không gian thờ cúng.

Người xưa giải nghĩa, xin xăm Cửu Huyền Thất Tổ có nghĩa là thờ 9 đời và 7 ông tổ. 9 đời bao gồm: cao -  tằng – tổ – kèm theo với cha – mình – con – cháu – chắt – chút; 7 ông tổ là: Cao, tằng, tổ, kèm theo với cao cao, tằng tằng, tổ tổ, cao tổ.

Nam Can Nhâm Quý Thờ Tử Vi Đại Đế . Còn Nữ Giáp.ất . Nhâm.qúy Thờ /Cửu Thiên Huyền Nữ.

Cửu: Chín, thứ chín. Thiên: từng Trời. Huyền: sâu kín, huyền diệu, mầu nhiệm. Nữ: người phụ nữ.

Nương Nương: tiếng gọi bà Hoàng Hậu ở thế gian; còn nơi cõi thiêng liêng, Nương Nương là tiếng gọi người phụ nữ cao trọng nhứt, đó là Ðức Thiên Hậu, Ðức Mẫu Hậu mà Ðạo Cao Ðài thường gọi là Ðức Phật Mẫu.

Cửu Thiên là từng Trời thứ 9, từng Trời cao nhất trong Cửu Trùng Thiên, có tên là Tạo Hóa Thiên.

■ Cửu Thiên Huyền Nữ, nghĩa đen là người phụ nữ huyền diệu nơi từng Trời thứ 9. Ðây là một danh hiệu của Ðức Phật Mẫu.

■ Cửu Thiên Nương Nương, nghĩa đen là Ðấng Thiên Hậu ở từng Trời thứ 9. Ðây cũng là một danh hiệu của Ðức Phật Mẫu.

Nhân loại được biết Ðức Phật Mẫu qua danh hiệu Cửu Thiên Huyền Nữ vào thời thượng cổ, đời vua Hiên Viên Huỳnh Ðế bên Tàu. Sử ký chép như sau:

Sau đời vua Thần Nông, các bộ lạc đều tự tách ra hùng cứ mỗi nơi. Có một bộ lạc hùng mạnh mà vị thủ lãnh là Xuy Vưu muốn thôn tính các bộ lạc khác để lên làm bá chủ, nhưng Xuy Vưu lại quá độc ác, ai không thuận theo thì bị giết chết rất tàn nhẫn. Các bộ lạc liền liên kết nhau, tôn vị thủ lãnh Hữu Hùng Thị (nay ở huyện Tân Trịnh tỉnh Hà Nam) lên chỉ huy chống lại Xuy Vưu. Trận đánh dữ dội quyết định sự thắng bại với Xuy Vưu xảy ra ở Trác Lộc.

Sương mù dày đặc, quân Hữu Hùng Thị bị Xuy Vưu vây chặt, không nhận định được phương hướng đánh ra giải vây, nên thường bị Xuy Vưu đánh bại phải tháo lui. Sự thảm bại của Hữu Hùng Thị thấy rõ trước mắt.

Trong lúc nguy cấp như thế, Ðấng Cửu Thiên Huyền Nữ hiện ra dạy Hữu Hùng Thị chế ra xe hai bánh chỉ Nam, có bộ phận chỉ rõ hướng Nam, để phân định phương hướng và vị trí tiến quân, lại dạy cho binh pháp. Nhờ vậy, Hữu Hùng Thị củng cố binh mã, từ trong đánh ra bất ngờ, làm cho binh đội Xuy Vưu thảm bại, bắt sống được thủ lãnh Xuy Vưu đem giết chết.

Thế là yên giặc, tất cả dân chúng các bộ lạc đều hoan nghinh Hữu Hùng Thị, tôn Hữu Hùng Thị lên ngôi Minh chủ, lấy hiệu là Hoàng Ðế hay Huỳnh Ðế. Nguyên Hữu Hùng Thị được sanh ra tại gò Hiên Viên, nên về sau gọi là Hiên Viên Huỳnh Ðế.

Sau đó, Ðấng Cửu Thiên Huyền Nữ cũng thường ứng hiện giúp vua Huỳnh Ðế và những người hiền tài trong nước, như giúp Hoàng Hậu Nguyên Phi chế ra nghề nuôi tằm lấy tơ dệt lụa, giúp ông Dung Thành chế ra máy Cai Thiên để xem Thiên tượng, giúp ông Thương Hiệt chế ra chữ viết tượng hình để thay cho việc thắt nút ghi nhớ các sự việc.

Ngoài ra Ðấng Cửu Thiên Huyền Nữ truyền khoa Lục Nhâm Ðộn Giáp, và phép bói 64 quẻ Dịch mà đoán kiết hung.

Trong buổi Lễ Hội Yến DTC lần đầu tiên tổ chức tại nhà Ngài Cao Quỳnh Cư ở số 134 đường Bourdais SàiGòn vào Trung Thu năm Ất Sửu (1925), Ðức Phật Mẫu cùng Cửu Vị Tiên Nương giáng cơ, mỗi vị cho một bài thi, mà bài thi của Ðức Phật Mẫu khoán thủ bốn chữ: Cửu Thiên Huyền Nữ, chép ra như sau:

CỬU kiếp Hiên Viên thọ sắc Thiên, THIÊN Thiên cửu phẩm đắc cao huyền. HUYỀN hư tác thế Thần Tiên Nữ, NỮ hảo thiện căn đoạt cửu Thiên.

Nghĩa là: ■ Ðức Phật Mẫu thọ sắc lịnh của Ðức Chí Tôn giáng trần kiếp thứ 9 vào thời vua Hiên Viên Huỳnh Ðế bên Tàu, Nơi cõi Trời, Cửu phẩm Thần Tiên đều cao siêu và huyền diệu. Ðức Phật Mẫu huyền diệu nơi cõi Hư Vô tạo ra các cõi trần và các Ðấng Thần Tiên Nữ phái, Người phụ nữ nào có lòng tốt và có căn lành thì đoạt đặng phẩm vị trong 9 trời

Thiên Sư Không Xem Bói

Lục Tu Giác đá văng một căn phòng không người ở, đi vào. Đây là căn nhà cuối cùng ở hướng Tây Bắc, thật nhỏ hẹp. Nhà ở chỗ này vốn dĩ đã nhỏ hẹp, giống như chuồng bồ câu vậy. Căn nhà này lại càng thêm nhỏ, chỉ có một phòng khách cùng một phòng ngủ, phòng bếp và toilet còn gần nhau, thực tế là chia ban công ra làm thành phòng bếp và toilet thôi.

Mao Cửu đi theo vào, sờ sờ bụng, có chút đói. Cậu từ lúc giữa trưa nhìn thấy người đàn ông kỳ quái kia, đi theo cái lồng sắt quái dị đó mãi tới tận chỗ này, bây giờ là hơn 12 giờ đêm rồi.

Cơm trưa lẫn bữa tối cũng chưa có ăn, đói.

Lục Tu Giác thoáng nhìn động tác vuốt bụng của cậu, không có cảm giác gì. Căn nhà này trống không, ngoại trừ cái giường ván cùng với tấm ván gỗ kiểu cũ làm sô pha ở ngoài thì cái gì cũng không có.

Ngay cả cái bàn cũng không có, nước thì có, nhưng phải đi tới bồn nước chung ở ngoài xách về.

Mao Cửu có chút thất vọng, nước cũng không có để uống.

Nước có thể xách về, nhưng không có ấm nước.

Cái này liền bi thương.

Mao Cửu ý thức được bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được người yêu của Chu Hiềm, thi thể biến mất của Lưu Ngọc Lan. Nếu không bọn họ sẽ đói chết hoặc khát chết ở chỗ này mất.

Những thứ trong Quỷ Vực đều là quỷ, quỷ không cần ăn gì. Cho dù hừng đông ngày mai, gặp được người đã từng sinh hoạt ở nơi này cũng không thể nhận được đồ ăn từ bọn họ, bởi vì đều là giả dối.

Lầu bốn thật sự đã hoang phế bảy tám năm, đâu ra đồ ăn gì đó, dù có nước, sợ là cũng không sạch sẽ.

Lúc Mao Cửu nhíu mày xem nên đi đâu tìm đồ ăn, đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Lục Tu Giác biến mất rồi. Cậu cả kinh, vội vàng xoay người ra ngoài tìm kiếm, kết quả vừa lúc đụng phải Lục Tu Giác vừa vào cửa.

Cái trán vừa đụng vào cằm Lục Tu Giác, cũng không biết cằm của hắn có phải làm bằng sắt thép hay không, đụng một cái đau hết cả đầu. Mao Cửu vừa vuốt trán đau đến nhe răng, vừa hỏi: “Lục tiên sinh, anh chạy đi đâu vậy?”

Cằm của Lục Tu Giác cũng đau nha. Cái trán của con người vốn là phần cứng rắn nhất, đụng vào một cái, đau đến tê dại từng đợt luôn. Nghe vậy tức giận ném túi đồ xách trong tay tới lòng ngực Mao Cửu, chân dài bước tới đặt một cái bình nước quân dụng màu xanh lên sô pha.

Mao Cửu mở túi trong lòng ngực, phát hiện bên trong là bánh nén khô. Ánh mắt sáng lên, “Lục tiên sinh, anh mang à?”

Cậu cũng không thấy Lục Tu Giác mang theo thứ này, có thể là lúc hai người tách ra, hắn trở lại xe lấy đồ tới.

Thật là, bản lĩnh trừ tà của Lục Tu Giác không bằng Mao Cửu, nhưng kinh nghiệm của hắn còn phong phú hơn Mao Cửu nhiều. Hắn lại còn “nhìn” thấy gì đó, thứ ở lầu bốn cũng không dễ giải quyết như vậy, để phòng ngừa vạn nhất hắn đành quay lại xe cầm túi đựng lương khô cùng một cái bình nước quân dụng.

Những cái này đều là thói quen khi hành quân, hắn thường trang bị đồ ăn như lương khô các loại, nhưng nước thì lại càng không thể thiếu.

Lục Tu Giác ngồi trên sô pha, hai chân mở rộng (ha hả:vvvv) dáng ngồi rất là đại khí. Mí mắt nửa rũ xuống, liếc mắt nhìn Mao Cửu nói: “Đói bụng thì ăn đi.”

Mao Cửu ôm túi, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Nói cho cùng, chuyện này là cậu liên lụy Lục Tu Giác, nếu không phải cậu tự quyết định một hai phải dừng ở lầu bốn, thì cũng không đến mức cả hai người bây giờ đều bị nhốt ở chỗ này.

Mao Cửu ôm túi, ngồi bên cạnh Lục Tu Giác, trầm mặc một lát rồi quay sang xin lỗi hắn.

Lục Tu Giác ngước mắt, có chút kinh ngạc: “Xin lỗi chuyện gì?”

“Tôi làm anh bị liên lụy.”

“Tôi tự muốn vào thôi.”

Mao Cửu dừng một chút, “Nếu không phải tôi muốn vào, anh cũng sẽ không phải vào.” Cho nên, nói cho cùng là cậu liên lụy Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác cười như không cười nhìn cậu: “Vì sao cậu đi vào thì tôi nhất định cũng sẽ vào?”

“??”

“Tôi đi vào là bởi vì tôi muốn, nếu đổi thành người khác đi vào, tôi sẽ không quản.”

Cho nên… lời này có nghĩa là… bởi vì cậu, Mao Cửu, cho nên Lục Tu Giác mới quản?

Ánh mắt Mao Cửu thẳng tắp cố định trên sàn nhà, tâm tình từ trước đến nay đều bình tĩnh không gợn sóng bị nói đến… rối loạn.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trảm ma trừ tà vốn dĩ là trách nhiệm, tín ngưỡng của các cậu, cậu tuân thủ tín ngưỡng của chính mình mà thôi, không sai. So với người khác dưới tình huống biết rõ là nguy hiểm thì lập tức không nhớ đến trách nhiệm của mình mà nói, cậu thật tốt.”

Mao Cửu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Tu Giác, vừa lúc đối diện ánh mắt của đối phương. Cậu cũng không rời ánh mắt đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, khóe môi mang ý cười, mi mắt cong cong.

Lục Tu Giác ngẩn ra, như chìm vào ánh mắt lóng lánh gợn sóng kia, hơi thở trở nên có chút nguy hiểm, mang theo một ít tính xâm lược, tựa như khát vọng chinh phục của mãnh thú khi theo đuổi bạn lữ.

Mao Cửu làm như không nhận thấy được cổ hơi thở xâm lược này, nói: “Lục tiên sinh, anh và sư phụ tôi rất giống nhau… Ý tôi là lời nói.”

Lục Tu Giác bất động thanh sắc: “Vậy sao? Đó là vinh hạnh của tôi.”

Tuyệt đối không phải vinh hạnh!

Trong lòng Lục Tu Giác hung hăng kêu gào như vậy.

Bất cứ lúc nào, khi hai người đang chìm trong một loại không khí ám muội, một người cố ý hay vô ý nói điều gì đó, lại bị nói giống trưởng bối hoặc người thân, tuyệt đối là mang ý phủ định, vũ nhục mà không phải vinh hạnh.

Lục Tu Giác nói: “A Cửu, cậu thật thông minh, là một thiên tài trừ tà. Nhưng kinh nghiệm quá ít, ví dụ như tình huống này, lấy năng lực của cậu giải quyết là không thành vấn đề. Nhưng mà bởi vì kinh nghiệm quá ít nên không suy xét đến một vài nhân tố, ví như thức ăn và nước uống.”

Mao Cửu thừa nhận, Lục Tu Giác nói đúng.

Cậu có gan ôm chuyện này vào người, dám bước vào lầu bốn. Một là bởi vì tín ngưỡng và trách nhiệm của một thiên sư, hai là bởi vì cậu thật tự tin vào chính mình. Phạm phải sai lầm cấp thấp không phải do năng lực không đủ, mà do kinh nghiệm quá ít.

Nếu là một thiên sư kinh nghiệm phong phú liền sẽ nhìn ra đây là một vụ án lớn, quá âm tà, bọn họ sẽ suy xét đầu tiên không phải tốc chiến tốc thắng, không phải làm sao để giải quyết. Mà là làm sao bảo mệnh, làm sao bảo đảm thức ăn và nước uống của mình sẽ không thiếu.

Bọn họ trước khi tiến vào sẽ mang theo những thứ này đầu tiên.

Mao Cửu không có nhiều kinh nghiệm, khi còn nhỏ chỉ có vài lần theo sư phụ đi ra ngoài, nhưng lúc đó đều có người chăm sóc, khiến cậu xem nhẹ những thứ này, nhưng mà lần kinh nghiệm này cũng xem như là trưởng thành.

Sau này khi xử lý một ít sự kiện càng hung mãnh hơn, có thể càng chú ý bảo mệnh cho mình hơn.

Thật ra mà nói, thiên sư trừ tà là một việc tùy thời tiếp xúc với tử vong. Bọn họ có đôi khi còn nguy hiểm hơn thiên sư phong thủy, ít nhất thiên sư phong thủy chỉ tiếp xúc với người, có đôi khi nhân lực không thể chống, bọn họ có thể chống đỡ một chút.

Thiên sư trừ tà là giao tiếp cùng tà, vu, hung, sát các loại, tùy thời tùy chỗ có thể rơi đầu. Học nghệ không tinh thì có chết cũng không biết chết như thế nào, Mao Cửu may mắn, tuyệt đối là may mắn. Thể chất kia của cậu khiến vật âm tà sợ hãi ba phần, tính mạng của cậu thêm được một tầng bảo đảm.

Cho nên mới nói, cậu là người sinh ra để ăn chén cơm này.

Mao Cửu chú ý tới đôi mắt của Lục Tu Giác cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thâm thúy nhưng lại rất sáng. Cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình ở bên trong, nhưng lại dần dần mơ hồ, đôi mắt của Lục Tu Giác tựa như bao phủ một tầng sương mù. Sương mù kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm, dần dần bao phủ ảnh ngược của cậu. Khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, tựa như bên trong sương mù kia ẩn giấu một con mãnh thú thời thượng cổ.

Giây tiếp theo sẽ xé mở sương mù dày đặc, giương nanh múa vuốt nhào tới xé nát, cắn nuốt lấy cậu.

Mao Cửu giật mình một cái, hoàn hồn, vội vàng tránh đi ánh mắt kia.

“Nhưng tôi vẫn… muốn cảm ơn anh, Lục tiên sinh.”

Lục Tu Giác nhíu mày một chút, thật nhanh lại thả lỏng. Hắn không thích xưng hô kia của Mao Cửu, vì thế đành thương lượng với cậu: “Vậy thì cậu không cần cứ gọi tôi là Lục tiên sinh. Cậu có thể gọi tên của tôi.”

“Lục Tu Giác?”

Lục Tu Giác không hài lòng: “Quá xa lạ.”

Hắn cũng đã gọi Mao Cửu là A Cửu rồi.

“Tu Giác? Tu? Giác? A Giác?” Gọi thế nào cũng cảm thấy có chút biệt nữu, Mao Cửu có chút ghét bỏ, đột nhiên nghĩ tới: “Tiểu Lục!”

“Tôi còn là lão Hình đây*.” Lục Tu Giác tức giận trừng cậu một cái: “Cậu gọi Lão Tam thế nào?”

*(小六, 老邢): hai cái tên trong phim Võ lâm ngoại sử (武林外传), chắc là thường đi chung hoặc là cùng một người nên nói đùa như vậy chăng?

“Tam ca hở?”

Lục Tu Giác có chút chua, gọi hắn là Lục tiên sinh xa lạ, gọi Lão Tam là Tam ca thân thiết biết mấy.

“Vậy cậu cũng gọi tôi là Lục ca đi. Tôi lớn hơn cậu… nhất định lớn hơn cậu.”

“Được thôi, Lục ca.”

“Đúng rồi, đừng luôn gọi “anh, anh”*. Mỗi lần gọi, da đầu tôi cũng muốn tê dại.

*Từ đầu, Mao Cửu luôn dùng 您 để xưng hô với Lục Tu Giác, là một cách gọi tôn trọng, khách sáo, bây giờ ảnh đòi đổi sang 你 để thân hơn =))))))))

Mao Cửu cười cười, xé mở một gói lương khô đưa cho Lục Tu Giác. Lục Tu Giác không nói gì, nhận lấy ăn.

Lúc này, hai người thật ăn ý không nói lời nào, lẳng lặng ngồi vừa ăn lương khô cho chắc bụng, vừa nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Không cần nói, trừ bỏ tĩnh mịch và trắng bệch, ánh trăng bên ngoài vẫn thật đẹp, như giả như thật, phủ lên một tầng sa mỏng, khiến người liên tưởng đến một vẻ đẹp mông lung tựa như kính hoa thủy nguyệt*.

*水中落花水中月(Thủy trung lạc hoa, thủy trung nguyệt), nghĩa của câu này cũng giống câu Hoa trong gương, trăng trong nước (Kính hoa thủy nguyệt), ý nói một thứ có đẹp thế nào cũng chỉ là hư ảo, không có thật.

Lục Tu Giác mở bình nước, uống một ngụm rồi đưa cho Mao Cửu. Mao Cửu nhận lấy, lắc lắc,

phát hiện nước thật đầy, tiết kiệm một chút hẳn đại khái có thể trụ được hai ngày.

Ngửa đầu uống nước, hoàn toàn không chú ý tới vị trí cậu đặt môi vừa đúng là vị trí Lục Tu Giác đã uống qua.

Cái này xem như là… hôn gián tiếp?

Ánh mắt Lục Tu Giác trầm xuống, không nhắc nhở Mao Cửu.

“Ăn xong thì vào trong ngủ đi.”

Lục Tu Giác chỉ chỉ phòng ngủ, để Mao Cửu đi vào.

Mao Cửu sửng sốt một chút, hỏi: “Anh thì sao?”

Lục Tu Giác vỗ vỗ sô pha bằng gỗ cứng ngắt phía dưới. Mao Cửu hiểu được, nhíu mày: “Cùng vào ngủ đi. Cái sô pha này ngủ không thoải mái nổi. Lại nói, ngủ ở đây anh đại khái chỉ nằm được nửa người lên thôi.”

Lục Tu Giác liếc nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không ngại?”

Mao Cửu không hiểu nói: “Có gì mà phải ngại? Giường ở bên trong tuy rằng nhỏ, nhưng chen chúc một ít là được, ngủ ngon hơn chỗ này nhiều.”

Lục Tu Giác nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên như không biết gì của Mao Cửu, đột nhiên có chút suy nghĩ ác liệt. Hắn muốn nhìn thử bộ dáng kinh ngạc, sợ hãi của Mao Cửu, vì vậy hắn tiến tới trước mặt Mao Cửu, mặt dán mặt với cậu, rất gần.

Hô hấp đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Lục Tu Giác nói: “Tôi thích nam, đặc biệt là người đẹp giống như cậu vậy, thiếu niên vừa mới trưởng thành, có chút ngượng ngùng, mỹ vị, ăn vào cũng rất thú vị.

Lời này ở trong miệng đám lưu manh trong quân đội là phổ biến nhất, bọn họ trong vòng một giây có thể càng lưu manh, khiêu khích đến độ người khác mặt đỏ tai hồng. Lục Tu Giác đương nhiên cũng không thể lạc hậu, vốn dĩ là một tên lưu manh thổ phỉ, còn có thể văn minh được sao? Nhưng mà trước kia dù miệng có nghiện tới mức nào, nói với người khác… thì thật sự không có.

Cho nên, khi Lục Tu Giác giở trò lưu manh với Mao Cửu xong hắn liền lúng túng. Nhanh chóng rời ánh mắt đứng lên, không dám nhìn biểu tình chán ghét của Mao Cửu. Duỗi duỗi eo, lười nhác nói: “Tôi đi vào ngủ.”

Sau đó bước chân có chút dồn dập đi mất. Hắn quên mất mình mới vừa chơi trò lưu manh đã bá chiếm giường của người ta, vội vàng nghĩ chạy trốn, hắn cũng quên mất, nếu Mao Cửu thật sự là thẳng nam, đêm nay hắn thật sự phải ngủ sô pha rồi.

Mao Cửu có chút trợn mắt há miệng, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bị người ta giở trò lưu manh, còn lộ liễu như vậy. Cảm giác của cậu vậy mà… cũng không tệ?

Được rồi, đại khái là bởi vì đối tượng giở trò lưu manh với cậu tương đối đặc thù.

Nhưng mà…

Tòa dân cư này nói dễ nghe một chút thì ở đế đô, thật ra là ở vùng ngoại thành, không khác bao nhiêu với vùng nông thôn, cùng lắm là treo cái danh đế đô, ở chỗ này còn phải khó khăn nhiều, cũng nghèo hơn nhiều.

Toà nhà này cũng không khác mấy với khu tạp cư, sáng sớm, trời còn chưa sáng đã có người ở bên ngoài múc nước giặt quần áo hay rửa mặt. Một ngày mới cứ vậy mà bắt đầu. Người nhiều, tiếng động lớn, hiệu quả cách âm cũng không tốt.

Không bao lâu Mao Cửu đã tỉnh, vừa mở mắt liền đối diện với một gương mặt gần như gang tất. Cái mũi cao thẳng, lông mi thật dài rũ thành một cái bóng ma. Làn da thật trắng, dựa gần như vậy cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông. Môi mím chặt thành một đường, không nói chuyện, không mỉm cười lại như là đang cười, cười đến ôn hoà, thanh nhã.

Không giống như cậu, cậu nếu không cười sẽ là một bộ dáng nghiêm khắc, cười lên mới đánh nát tất cả nghiêm khắc mà trở nên ôn nhu.

Lục Tu Giác đột nhiên mở to mắt, Mao Cửu không kịp chuẩn bị đã ngã vào ánh mắt thâm thúy kia, không tìm lại được thần trí.

Thanh âm Lục Tu Giác mang theo một chút khàn khàn: “Dậy rồi?”

Mao Cửu hàm hồ “ừm” một tiếng, ngồi dậy, tóc dài nhu thuận chảy xuống, phủ xuống giường. Trong mắt Lục Tu Giác hiện lên một mạt kinh diễm, có một lọn tóc dừng trên mu bàn tay của hắn, lật tay, tóc trượt từ mu bàn tay lọt vào lòng bàn tay.

Lục Tu Giác kinh ngạc vì lọn tóc mượt mà này, hắn hỏi: “Tóc này của cậu, nuôi bao lâu rồi?”

Mao Cửu còn có chút mơ hồ, tối hôm qua hình như lúc ngủ đã cởi bỏ bím tóc, tóc cứ vậy tản ra. Hai người còn chen chúc cùng một cái giường nhỏ, tay quấn tay, chân quấn chân, da dán lên da, nói hai người bị đánh thức, chi bằng nói bị nóng tới tỉnh.

Nghe vậy, Mao Cửu quay đầu nhìn lướt qua mái tóc dài: “Bốn, năm năm gì đó.”

“Rất lâu á, sao cậu lại muốn nuôi tóc dài?”

“Sư phụ không cho cắt.”

“Tại sao?”

“Không biết.” Mao Cửu lắc đầu: “Tóc dài là từ lúc nhỏ đã nuôi, cách một thời gian sẽ đi tỉa bớt, bảo trì cùng một đoạn chiều dài như vậy, dài quá cũng rất phiền.”

Ngay từ đầu là bởi vì Mao lão yêu cầu, sau đó thành thói quen, nếu đi cắt tóc thì lại thấy có chút không quen, cũng không bỏ được.

Lục Tu Giác ngồi dậy, hai tay xuyên vào tóc của cậu, cầm tất cả đuôi tóc trên tay, tay còn lại xoè ra muốn lấy dây thun.

Hắn có chút hứng thú bừng bừng: “Tôi thắt tóc cho cậu”

(A lô, a lô đang bắt quỷ mà? Tính chơi cúp bế hẻ?)

Mao Cửu có chút hoài nghi: “Anh biết?”

“Thử một cái không phải sẽ biết sao?”

Mao Cửu nửa tin nửa ngờ cởi dây thun trên cổ tay đưa cho hắn, Lục Tu Giác tiếp nhận, bởi vì không có lược nên đành dùng ngón tay thay thế chải vuốt tóc của hắn.

Mái tóc này cũng thật mượt mà, cho dù ngủ một giấc, dùng ngón tay chải vài cái đã suông lại, không bị rối loạn, hơn nữa xúc cảm quá tốt, Lục Tu Giác sờ soạn một hồi mới thắt thành bím tóc, là thắt kiểu con rết thật xinh đẹp.

Mao Cửu sờ sờ bím tóc đã thắt xong, thật kinh ngạc sự khéo tay của Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác cười nói: “Mẹ tôi tóc dài, rất thích thắt bím tóc. Bà ấy biết rất nhiều cách, tôi chỉ học được vài loại.”

Mao Cửu thật tán thưởng: “Vậy cũng rất lợi hại.”

Mái tóc này của cậu, khi còn nhỏ là sư phụ thắt cho, sau đó tự mình thắt cũng chỉ là hình thức truyền thống đơn giản nhất, đâu ra có nhiều hình dạng như vậy.

Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu từ chính diện, lại bị kinh diễm. Mái tóc dài của Mao Cửu không giống như những mỹ nam thời nay có tóc mái, của cậu đều bằng nhau cả, sau khi thắt thành bím tóc, tất cả đều ôm lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ.

Lúc này chính là lúc khảo nghiệm tướng mạo của một người, dù sao thì không phải khuôn mặt của mọi người đều đẹp, đặc biệt, quan trọng nhất là cái trán. Tóc mái ra đời trở thành trào lưu, cũng là vì che đậy khuyết điểm trên khuôn mặt.

Nhưng khuôn mặt của Mao Cửu không thể nghi ngờ là rất đẹp, mặc dù không có tóc mái cũng rất đẹp, đặc biệt là nhìn còn có tinh thần hơn.

Hiện tại tóc phía sau bện thành hình con rết, không thể vòng qua cổ được, làm cho Mao Cửu càng thêm đẹp. Có chút thiên hướng trung tính, cậu dù sao cũng mới thành niên, là ở chính giữa thiếu niên và thanh niên, không có đặc thù giới tính quá mức rõ ràng.

Nhưng mà đây là Mao Cửu khi yên lặng, một khi động, dù chỉ chuyển chuyển ánh mắt, người khác cũng không thể nào xem cậu là con gái. Đó là một thân khí chất ôn hoà, nghiêm túc cực kỳ rõ ràng chỉ thuộc về khí chất của thanh niên.

Không ai có thể nhìn nhầm.

Không ai có thể phủ nhận mị lực của cậu.

“Trời sáng rồi.” Mao Cửu đứng lên, tiếp nhận ánh mặt trời, nhưng lại không cảm nhận được sự thoải mái khi tinh hoa ánh nắng chạy khắp kinh mạch như trước kia, nhướng mày, có chút ngượng ngùng: “Cũng là giả.”

“Đi thôi, ra ngoài nhìn xem, tìm được thi thể Lưu Ngọc Lan sớm chút, cũng để sớm rời khỏi nơi này.”

Mao Cửu đáp ứng, liền đi theo hắn cùng ra ngoài.

*************

Ờm, nghe nói hôm nay là ngày đặc biệt, 4 năm một lần nên tui up phúc lợi chứ không phải tại vì tui rảnh quá không có gì làm nên mới up đâu, tin tui, nhìn vào ánh mắt chân thành của tui mà tin tưởng tui đây nè.

Chương này vẫn chưa đá động gì tới vụ án luôn… người đâu quá đáng thật sự, ân ân ái ái cả một chương thế này =)))))

Vụ tóc mái là thật, một loại khảo nghiệm đối với khuôn mặt… người ta vén tóc mái thì đáng yêu, sáng sủa, tui vén tóc mái lên thì để được mấy chén chè luôn, bi thương này ai mà thấu cho nổi:”<<<<<<<